Đôi điều về những truyện mới đọc

share

 1. Tam sinh vong xuyên vô thương – Cửu Lộ Phi Hương.

Thể loại: [Thần tiên]

 

Một hòn đá không có tình cảm, lần đầu tiên khi có trái tim, biết  rung động trước 1 chiến thần trên cao vời vời, 1 người vẫn là  tàn nhẫn, vô tình .

Ngây ngây ngốc ngốc biến cuộc gặp gỡ đó thành định mệnh….

Ba kiếp gặp gỡ , kề bên nhau,  dù  không thể cũng nhau đi đến cuối cùng cũng  không hề hối hận.

Sự phá rối thiên mệnh hay đi ngược lại luật trời chỉ để mong có 1 chữ:  TÌNH.

Cho nhau biết vị ngọt của tình yêu, cho nhau nếm vị mặn của chia ly, cho nhau nếm đắng cay của đợi chờ, và cả  hạnh phúc khi tương  phùng.

Trao cho nhau thứ chưa bao giờ có trước đó, và đã tưởng như sẽ không bao giờ có được:

Tình yêu , Phải, thứ trái cấm dù cho biết trước là phải chịu thống khổ khi sở hữu vẫn không thiếu kẻ si mê chấp nhận tranh giành…..

2 /.Trúc mã không thanh mai – Thập Tứ Khuyết

Một câu truyện tình kì ảo mập mờ  ranh giới giữa vui và buồn. Mở đầu câu truyện tác giả dự báo cho ta hoa vui,  trái ngọt bao nhiêu thì đến khi câu chuyện kết thúc ta lại cảm thấy dường như vị chua  tự lúc nào đã khiến mũi ta cay xè và tiếng nức nở được dồn nén trong cổ họng.

Một câu chuyện tình không dài, tính theo câu chữ và trang giấy, nhưng lại quá dài cho thời gian  đợi chờ và mong mỏi của cả 2 nhân vật.

Sự hối hận, tiếc nuối cho tính vô tâm, vô tư …..

cuối cùng thì là  HE hay SE là tùy mỗi người 1 cảm nhận. Riêng ta, với 1 người  được nuôi lớn lên bằng những câu truyện cổ tích, dù biết đời không như là mơ nhưng ta vẫn muốn “trăng 16 phải là trăng rằm” tức hạnh phúc nên viên mãn với những con người có chân tình ^^

 

Góc vuông của Trái đất

share, truyện ngắn

“Nếu Trái đất này hình vuông, chúng ta đã có chỗ để ẩn náu.

Tiếc thay Trái đất là hình tròn, nên chúng ta phải đối mặt với cuộc sống”.

Cô bé học lớp chuyên, để đảm bảo cho lớp học đặc biệt nhất trường này, tất cả học sinh của lớp đều phải đạt loại giỏi trở lên. Cô bé chỉ được 7,8 – thế là cô bé đành ôm cặp rời lớp chuyên. Mẹ nói: “Cứ ghi lên nhãn vở tên lớp chuyên, nếu không mất mặt lắm”. Cô bé khóc: “Vậy là mình ghi những lời dối trá lên quyển tập mình ư?” Ngoại ôm bé vào lòng: “Thì con cứ ghi những lời mà khi nhìn vào con không cảm thấy day dứt. Đừng sợ gì cả, có ngoại đây”. Cô bé nhìn ngoại gầy guộc, mong manh, chợt nhận ra góc vuông vững chắc của cuộc đời mình.

Ngoại mất, căn phòng không còn tiếng bước chân nhẹ nhàng, cô bé cảm thấy mình mất đi một “góc vuông” để nương náu tâm hồn. Người bạn trai ngồi cạnh ngập ngừng: “Có gì bạn kể cho tui nghe đi, đêm qua tui không ngủ được vì thấy bạn này buồn”. Từ đó, cô bé có một “góc vuông” trong lớp học.

Người bạn đi nước ngoài, liên lạc bị cắt đứt. Không còn “góc vuông”, cả ở lớp lẫn ở nhà, cô bé khóc thút thít một mình trong đêm. Nhưng cô bé chợt nghĩ: “Ô hay, nước mắt có gọi bạn ấy về được đâu, khi khóc trông xấu quá, sao mình không cười sẽ đẹp hơn?”. Cô bé cố gắng đứng thẳng người lên thay vì nằm thiêm thiếp trên giường, soi gương và tự mỉm cười. Ồ, phải chăng hình ảnh trong gương là một “góc vuông”, mình sẽ là một “góc vuông” cho chính bản thân mình.

Vì thiên thần còn ở cạnh trái tim ta

truyện ngắn

Vì thiên thần còn ở cạnh trái tim ta

 Honey Pie – Theo TTVN

Khi những thiên thần đang ôm chặt bạn, ác quỷ sẽ chẳng thể nào vào nhà bạn được.

Khi ác quỷ gõ cửa nhà bạn

Nhật kí cho ngày mai đặc biệt: Mình cạo đầu rồi, trọc lóc, lần đầu tiên nhìn thấy cái sọ mình một cách trưc tiếp như thế. Lúc anh thợ cắt tóc cạo xong, mình đâu có dám  mở mắt, anh ấy phải giục:“Chú mở ra đi, nhỡ Thế giới sập đổ thì bỏ lỡ dịp may hiếm có để nhìn ngắm đấy.” Mình cười rồi lấy hết can đảm mở to mắt. Shock chứ, nhưng khẽ liếc qua gương nhìn về phía sau, thấy mẹ quay đi lau vội một giọt nước mắt, mình lấy hết can đảm cười lớn (mình là con zai mà): “Giống Thích Tiểu Long quá, kiểu này nhất định học được tuyệt đỉnh kung-fu”. Mẹ quay lại cười: “Ừ,  ráng khỏi rồi gì mẹ cũng chiều hết”.

Chiều mình đạp xe qua nhà Hạnh Dung, ấn reng reng cái chuông thật lớn.

-Á…

Hạnh Dung hét lên làm mình cảm tưởng như còn sợi tóc nào nó cũng dựng đứng lên hết:

-Ông làm gì với bộ tóc giả này vậy?

-Tóc giả?

Mình ngạc nhiên trố mắt lên hỏi: “Rõ ràng là không có sợi tóc nào mà?”

-Sao lại đội tóc giả y hệt mấy anh trong phim Hồng Kông thế, ông định đóng phim à?

Mình cố cười thật lớn:

-Tôi cạo trọc rồi, giả mà hoàn hảo thế này à? Không tin à, sờ thử coi.

Hạnh Dung khẽ đưa tay qua xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình rồi đến bốp một cái:

-Ông làm gì vậy? Định lên Thiếu Lâm Tự bái sư à?

-Đúng rồi, bà đoán trúng phóc, tôi cạo đầu vừa hiện đại, vừa ngầu rồi còn đi học kung-fu nữa, bà vẫn thích có người có võ đi cùng bảo vệ còn gì.

-Nhưng…

-Nhưng nhị gì, cạo đầu vừa đỡ tốn công gội đầu vừa không tốn xiền mua X-men mà vẫn menly nữa.

Tôi cười, trong khi nhỏ mở cửa, nhanh tay đưa lên gạt một dòng nước mắt.

Kết thúc một ngày đầy căng thẳng, khi mẹ mang vào cho một cốc sữa, dặn ngủ sớm giữ sức, mai còn bắt đầu. Duy Anh giấu nhẹm cuốn nhật kí dưới cánh tay, cố không cho mẹ biết, mẹ lại buồn. Không biết nói thế Hạnh Dung có tin không nữa. Con bé là bạn thân với Duy Anh từ năm cấp II, nó mạnh mẽ và cửng rắn y hệt một đứa con trai đột lốt con gái, vậy mà không hiểu sao lại thân với hắn, thường những đứa như thế sẽ thân với một đứa con gái hơn. Có lẽ vì cậu hiểu, thẳm sâu trong tâm hồn, con bé yếu đuối và mong manh như một nụ hồng trong sương sớm. Nó yêu thương người khác hết mực, luôn muốn mọi người được hạnh phúc và vui vẻ, nên con bé giấu những nỗi buồn sâu kín, nó sợ để lộ ra nó yếu đuối, mọi người sẽ lo lắng… riết rồi thành quen. Chỉ có Duy Anh là đứa duy nhất biết con bé tóc tém ăn mặc cực kì tomboy đó thích ngắm cảnh chiều và thích để gió trêu đùa làn tóc trên cầu Long Biên, chỉ có Duy Anh biết nó hay khóc mỗi khi bị hiểu nhầm hay cảm thấy cô đơn. Những người như thế thường yếu đuối lắm… Không biết nếu Hạnh Dung biết tin này, con bé sẽ ra sao nữa…

Đợt xạ trị đầu tiên diễn ra trong vòng 30 phút, 30 phút bất động kinh khủng nhất trong cuộc đời của Duy Anh. Quá khứ kéo về như một thước phim quay chậm… Những lần bố chở đi mua ô tô đồ chơi, cuối tuần bố cho hắn ngồi lên lưng rồi đi chơi công viên cùng mẹ. Lần bố mẹ cuốn nem cho bố rán… Những hình ảnh hiện lên thân quen đến lạ… Rồi giờ bố ở đâu… bố đang vui bên bà vợ trẻ hơn mình đến 20 tuổi ở một góc trời khác của Hà nội. Rồi đến những lần đi chơi, đi ăn, đi lang thang phố cổ Hà nội cùng Hạnh Dung… Con bé vẫn là một khung trời đặc biệt với Duy Anh, khung trời có nắng, có gió và cả mưa rào ào ạt. Gần Hạnh Dung, cuộc sống của nó như một thanh socola đắng hảo hạng, có trải qua, ngậm khẽ thấy đắng nhưng rồi vị ngọt tan chảy trên đầu lưỡi… Đợt trị liệu đầu tiên kết thúc, mẹ dúi cho hộp sữa vừa khóc vừa hỏi han:

-Có đau không con? Có khó chịu không?

Cậu cười tươi:

-Không chút nào mẹ ạ. Rất thoải mái nữa. Chiều con lại sẵn sàng làm tiếp. Mẹ đừng lo nhé!

Tít… tít… tít… Tin nhắn của Hạnh Dung: “Tối ông đón tôi ở lớp học thêm tiếng Anh nhé, vừa dắt xe đi học thì bị hỏng, hjxhjx”. 8h con bé tan học. Chắc kịp!

Đợt xạ trị thứ hai của ngày, Duy Anh đã quen hơn, không còn cảm giác tim muốn nhảy khỏi lồng ngực vì lo lắng, mồ hôi vã ra đầy trán như lần đầu tiên. Vì dù sao là một đứa con trai có mẹ hay khóc thì nước mắt phải chảy ngược vào tim. Cậu nghĩ đến ước mơ đi du học của mình, đến Hạnh Dung cũng đang ngày đêm “cày” để kiếm được một suất học bổng.

Ra khỏi phòng xạ trị, Duy Anh hơi choáng. Có lẽ là một ảnh hưởng của đợt xạ trị vừa qua, cậu phải ngồi nghỉ một lúc cho bình tĩnh lại.

8h30′. Muộn 30 phút so với giờ tan học, không biết Hạnh Dung có chờ không nữa. Duy Anh dựng xe tìm con bé mà không thấy đâu, cũng không còn ai ở trong nữa. Đang định lôi điện thoại ra bấm số gọi thì nghe thấy tiếng Hạnh Dung ở góc đường gần đó:

-Chúng mày lớn như thế mà đi ăn hiếp một thằng bé à?

Duy Anh nhìn sang, Hạnh Dung đang đỡ một cậu bé đánh giày khoảng hơn mười tuổi gì đó đứng dậy. Tiến lại gần hơn, hình như cậu bé vừa bị bốn thằng thanh niên trông rất dữ tợn đánh ngã, mắt phải thâm tím. Còn Hạnh Dung đang quát lên đầy phẫn nộ. Một thằng trong nhóm hung hổ xông đến, Duy Anh bỏ xe chạy lại. Rầm…Chiếc xe máy đổ chỏng chơ cũng là lúc Duy Anh mất thăng bằng ngã dúi dụi… Không rõ là một cú đấm hay một cái tát trời giáng nữa. Chỉ biết má phải của Duy Anh rát buốt và hình như có máu vì cậu thấy có chút gì đó đỏ đỏ trên áo… Hạnh Dung cuống cuồng cúi xuống đỡ Duy Anh dậy:

-Duy Anh, có sao không, sao ngốc nghếch vậy? Sao phải đỡ hộ Dung chứ. Bọn này…

Hạnh Dung hét lên rồi bỏ Duy Anh lao đến đẩy ngã thằng vừa có cái tát trời giáng. Cú đẩy khiến hắn ngã dúi về phía đồng bọn. Cả lũ định lao đến thì từ đâu có hai bác bảo vệ cầm dùi cui chạy lại:

-Lũ trời đánh, lại gây chuyện hả?

-Chết, hai bố già tuần trước cho mình đo ván.

Một tên trong nhóm hét lên, cả bốn thằng nhanh chóng chạy biến. Lật đật đứng dậy, Duy Anh vẫn còn choáng váng vì cú tát trời giáng vừa rồi. Hạnh Dung bắt đầu khóc, con bé vừa rồi mạnh mẽ thế mà giờ… Duy Anh quát lên đến chính mình cũng cảm thấy buốt óc:

-Không được khóc, có xíu đã khóc thế à?

Hạnh Dung giật mình vì tiếng hét của Duy Anh, cô lau nước mắt…

-Đau lắm không Duy Anh. Cho Dung xin lỗi.

-Không có gì đau, cuộc sống có nhiều thứ còn đau đớn hơn nhiều. Hơn nữa, đỡ một cái tát cho người mình yêu thì có gì mà phải đau đớn…

Vừa lầm lũi quay ra dựng xe máy lên, Duy Anh vừa lẩm bẩm một mình “một cái tát thì có gì chứ, nhìn Dung khóc mới đau đớn” trong khi Hạnh Dung vẫn đứng như trời chồng vì câu nói “yêu” cậu vừa nói.

-Nhóc à, tại sao em bị chúng đánh vậy? Duy Anh hỏi, thằng nhóc lau nước mắt sụt sịt.

-Chúng nó bảo em kiếm ăn ở địa bàn của chúng, phải nộp mỗi tháng 200 ngàn. Tháng này e bị ốm nên chưa trả được, chúng đuổi theo rồi đánh em.

-Thế à. Lũ khốn nạn! Duy Anh bực tức nói. Giờ anh chị đưa em về bôi thuốc nhé!

-Dạ thôi không cần đâu ah. Em phải đi đánh giày tiếp đây, có một bác ngày nào cũng ngồi uống cà-phê rồi kêu em lại đánh giầy rồi hỏi han. Em không đến, bác lại lo.

Thằng nhóc hồn nhiên đến lạ, nó xoa xoa lại cái mắt thâm quầng, gật đầu chào, rồi quay lại.

-À quên, anh chị cho em cảm ơn nhé! Thằng bé nói vọng lại, mặt đầy hồ hởi…

Không thể về nhà với tình trạng thế này, Hạnh Dung nhất quyết bắt Duy Anh về nhà mình để lau rửa rồi thay áo. Nhét cái áo vào máy giặt, cô bắt đầu lau những vệt máu khô trên mặt Duy Anh:

-Tội thằng bé quá, mai này chúng nó lại đến nữa. Không biết phải tính sao.

-Mai tôi sẽ tìm hiểu về những Trung tâm giúp trẻ em lang thang ở thành phố, tôi không tin là không có chỗ giúp thằng nhỏ đó. Mà lũ ấy khốn nạn thật, lớn như vậy mà đi bắt nạt một đứa trẻ…

Duy Anh nói nhiều lắm, nhưng Hạnh Dung miên man nghĩ về câu nói của cậu hồi chiều “đỡ một cái tát cho người mình yêu thì có gì mà phải đau đớn…”, liệu có phải thật không nhỉ, câu yêu nói có dễ dàng thế không, dường như Duy Anh cũng không biết là mình có nói câu đó, dường như không để ý gì cả…vậy là sao nhỉ? Duy Anh đối với Hạnh Dung là một món quà đặc biệt, người giống như một quả lắc đồng hồ với cô, quả lắc với tâm điểm  là niềm vui và sự ấm áp. Cô có buồn, có tủi thân, có lạc lõng đến muốn gào lên cháy cổ họng, Duy Anh cũng vẫn giúp cô trở về điểm cuối là sự vui vẻ và lạc quan về cuộc sống. Cô mạnh mẽ thật đấy, dám dũng cảm đứng lên bảo vệ kẻ yếu, nhưng chỉ có Duy Anh biết sâu thẳm nơi trái tim cô yếu đuối và lạc lõng chừng nào. Cô cắt tóc, mọi người phản đối ầm ầm, chỉ có Duy Anh kéo cô lên cầu Long Biên, gió thổi qua mát lạnh, trống rỗng… Cô mới thấy cái cô cần không phải là cắt đi mái tóc, mà cắt đi nỗi buồn kéo dài lê thê và miên man trong sâu thẳm trái tim cô… Cô chờ đợi một lời yêu, nhưng không phải bây giờ, không phải như hôm nay.

-Bà có định lau đến khi nào méo cả bộ mặt điển trai của tôi không thế?

Tiếng Duy Anh đưa Hạnh Dung trở lại thực tại, cô cười, bôi thuốc rồi đi hong áo cho Duy Anh. Sân thượng gió mát lạnh, ngẩng đầu nhìn ngắm những vì sao nhấp nháy trên cao muôn vàn, Duy Anh khẽ bảo:

-Vua sư tử có nói, người nào chết đi sẽ thành một ngôi sao trên trời cao, những người thân thuộc dù không còn nhìn thấy họ hàng ngày nữa, nhưng sẽ luôn có họ ở bên cạnh che chở và dẫn lối.

Hạnh Dung vuốt chiếc áo của Duy Anh cho phẳng lại, treo lên dây phơi rồi khẽ đến bên cạnh cậu. Thành phố đêm lên đèn lung linh huyền ảo, những ánh đèn trong không khí của màn đêm huyền ảo như hàng ngàn ngôi sao trên cao đã chiếu bóng xuống Trái đất. Đẹp không tưởng!

-Nhưng dù sao thì ở bên cạnh nhau vẫn tốt hơn ngàn lần chứ, đúng không?

-Nếu một ngày mình cũng sẽ trở thành một vì sao trên ấy, hàng ngày nhìn Hạnh Dung thì chắc sẽ buồn lắm, chẳng thể bảo vệ và che chở…

-Ông nói gì vậy, à, cảm ơn vì lúc chiều nhé!

-Không có gì mà.

-Lúc tối Duy Anh có nói câu gì đó…

Duy Anh vội ngắt lời:

-Thôi chết, tôi phải về nhà. Tôi để điện thoại trong balo, không biết mẹ có lo lắng không nữa.

-Ông là con trai mà, lo gì. Thỉnh thoảng ông vẫn đi chơi với tụi thằng Hoàng đến khuya đấy thôi. Làm bộ hả?

-Không hiểu thì đừng nói nhiều! Tôi đang…

Duy Anh hét lên rồi khựng lại, Hạnh Dung tròn xoe mắt, lần thứ hai hắn nổi nóng vô cớ với cô trong ngày…

-Có chuyện gì vậy?

-Không có gì, xuống thôi!

Nhật kí cho ngày đặc biệt: Mẹ gọi cho mình mười cuộc. Vừa đi đường vừa khóc thương mẹ quá! Mình cảm giác có gì không ổn. Bước vào nhà thấy mẹ ngồi ủ rũ ở ghế, mình thấy hối hận vô cùng. Phải nghiêng mặt nói chuyện với mẹ để giấu vết đỏ hằn trên má. Có lúc gần cáu với mẹ, may mà kiềm chế được. Lúc ăn cơm, mẹ nói câu làm mình buồn và hối hận quá:

-Duy Anh, con là niềm hi vọng sống của mẹ, con có chuyện gì mẹ cũng không muốn tiếp tục sống nữa. Con đang xạ trị, chịu khó lên con nhé, chỉ vài tháng nữa thôi. Con khỏi, lại tiếp tục việc học để đi du học cùng Hạnh Dung. Tương lai lại tươi sáng, cố lên con nhé!

Nhìn mẹ cười mà lòng mình quặn lại. Khoảnh khắc ấy mình cảm thấy rõ ràng khối u đáng ghét đang cựa quậy trong não mình. Mình quyết tâm sẽ phải làm cho nó biến mất, nó dám làm cho mẹ khóc, cho mẹ buồn, mình sẽ không tha cho nó. Sau ngày đầu tiên xạ trị, mình chỉ hơi choáng thôi, mình sẽ làm được. Nhất định thế!

Hôm nay lúc nhìn Hạnh Dung lau vệt máu cho mình, mình chợt nhớ ra hình như đã nói câu “đỡ một cái tát cho người mình yêu thì có gì mà phải đau đớn…” với Hạnh Dung. Lúc ấy bỗng nhiên tim đập thình thịch, lúc xạ trị mình nghĩ đến Dung nhiều lắm, mà lại nói một cách đơn giản như thế. Hi vọng con bé không nghe thấy, đúng rồi, vừa bị mình quát to như thế chắc không nghe thấy gì cả. Hi vọng thế.

Ngày hôm nay đặc biệt quá. Không ngờ khối u trong đầu lại khiến một ngày của mình trở nên đặc biệt với nhiều cảm xúc như thế. Rồi vài tháng nữa, khi mày chịu thua và biến mất, tao chiến thắng, tao cũng sẽ biến mọi ngày của tao sống trở nên đặc biệt, khối u ạ!

Ba ngày sau, Duy Anh và Hạnh Dung bắt đầu việc dạy học cho thằng nhóc đánh giày hôm nọ với năm đứa bạn nữa, trong khi vẫn cố liên lạc với các trung tâm dạy nghề. Một lũ nhóc sống nhờ trong một ngôi chùa nhỏ ở góc thành phố, hàng ngày phải lang thang đi bộ chục cây số để đánh giày, bán vé số và đối phó với những kẻ ác và hung hãn như đám thanh niên hôm nọ.

-Bọn em vừa học chữ vừa kiếm thêm tiền rồi anh chị xin cho tụi em đi học nghề nhé. Lang thang cả ngày bọn em mệt và tủi thân lắm.

Hạnh Dung khẽ xoa đầu tụi nhỏ:

-Ừ, mấy đứa cố gắng học, chị dạy cả tiếng Anh cho, để bán hàng cho khách du lịch nữa.

Mỗi ngày chỉ học được một tiếng rưỡi, cuối tuần Duy Anh và Hạnh Dung rảnh thì lũ trẻ phải tranh thủ đi vì người ta đi chơi nhiều hơn nên kiếm được nhiều tiền hơn. Lũ trẻ thông minh nhưng nhanh chán, có lẽ vì tự do quen nên việc ngồi tính toán, học chữ trở nên khó khăn và cực nhọc. Duy Anh và Hạnh Dung phải rất vất vả để giữ lũ trẻ ngồi yên và tạo cảm giác thích thú cho chúng. Mệt nhưng vui vô cùng. Mỗi ngày trôi qua với Duy Anh đều ý nghĩa. Thỉnh thoảng, Hạnh Dung quay sang nhìn Duy Anh, cô nhận thấy sự đổi khác ở Duy Anh. Cậu gầy hơn, hai mắt bắt đầu thâm quầng, mái đầu trọc lóc có một vết như hình xăm.

Những ngày trị liệu tiếp theo của Duy Anh trở nên tồi tệ hơn. Mỗi ngày hai lần, mỗi lần kéo dài ba mươi phút, không hề đau đớn nhưng có triệu chứng nôn thốc, choáng váng và nguy hiểm nhất là Duy Anh bắt đầu cảm thấy mình đã quên mất thứ gì đó mơ hồ. Cảm giác mất mát hiện rõ nét mà không thể biết mình đã quên mất điều gì. Nhiều khi Duy Anh phải đứng một lúc mới nhận ra mình đang làm gì và cần phải đi đâu tiếp theo. Nhưng không bao giờ Duy Anh không cười mỗi lần bước ra khỏi phòng trị xạ khi mẹ hỏi: “Ổn không con?”. Duy Anh ngay lập tức cười thật to và nói: “Con zai mẹ mà mẹ, con ổn mà, nó sắp chịu thua con rồi đấy. Mẹ cười lên đi nào!” Mỗi lần thấy mẹ không kìm được, Duy Anh lại đưa tay lên lau nước mắt, cho bà dù trong tim cảm thấy như có hàng ngàn mũi dao và Thế giới thì đang sụp đổ ầm ầm dưới chân…

Đừng để thiên thần bay đi

Hai đứa bỏ xe lại, bắt xe bus đi vòng quanh Hồ Tây rồi đi bộ qua Hồ Gươm, lang thang qua phố sách. Những cuốn sách bắt mắt, lung linh với những khung bìa ấn tượng, cuộc sống thật nhộn nhip và đáng yêu biết bao. “Nghe từng hơi thở trôi qua tim”, “Cuộc sống muôn màu”,”Cười-thấy tim vẫn đập”… những tựa đề sách cũng khiến Duy Anh thấy cuộc sống đáng quý hơn! Nhiều khi gần đánh mất điều gì đó, chúng ta mới nhận ra nó có ý nghĩa với mình vô cùng và cố gắng níu giữ lấy nó. Một buổi chiều lang thang, hai đứa ngậm que kem ngồi ngắm đường phố nhộn nhịp tiếng còi xe, tiếng cười nói, tiếng loa đài… Hà nội đẹp và yên bình theo cách riêng của nó!

Ngày đầu tiên của tuần trị xạ thứ 3, sức khỏe Duy Anh giảm sút rõ rệt dù không hề đau đớn và được mẹ chăm sóc rất kĩ lưỡng. Duy Anh phải nghỉ buổi học vì quá mệt!

Buổi chiều, sau đợt trị xạ thứ hai, Hạnh Dung đến nhà với một anh chàng cao lớn, da rám nắng.

-Ông còn nhớ Đinh Lộc không? Cậu bạn hồi cấp I chơi rất thân với hai đứa mình sau đó chuyển vào Nam ý. Giờ cậu ấy theo mẹ chuyển ra Bắc và học cùng lớp mình đấy. Hôm nay bọn tôi nói chuyện rất nhiều, Đinh Lộc cứ hỏi về ông suốt.

Duy Anh vui mừng ôm chầm lấy Đinh Lộc:

-Từ hồi chuyển đi đến giờ chẳng liên lạc gì với bạn bè cả. Dạo này ông đẹp trai quá rồi đấy nha.

-Mình nhớ hai bạn lắm, nhưng vì điều kiện nên… Mà cậu dạo này ngầu thật đấy, chơi hẳn quả đầu đầy cá tính này.

Duy Anh cười, xoa cái đầu trọc lóc.

-Ông ổn chứ? Sao ông nghỉ học vậy? – Hạnh Dung thắc mắc.

-Tôi hơi mệt thôi, không sao mà…

Ba đứa ngồi nói chuyện rồi ôn lại những kỉ niệm ngày ấu thơ, những kỉ niệm tưởng đã mất nay lại ùa về trong căn phòng nhỏ. Đêm Hà Nội thanh bình trong con ngõ vắng. Tiếng còi xe rồi cũng lắng dần, trả lại cho thành phố vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Khi Duy Anh bắt đầu viết lại nhật kí của một ngày điều trị, bác sĩ có yêu cầu như vậy thì chiếc điện thoại rung lên tin nhắn của Đinh Lộc, nó khiến đầu óc và tim Duy Anh cùng lúc ngừng đập:

-Cậu thấy Hạnh Dung thế nào? Từ hồi đó đến giờ tôi vẫn nhớ như in cô bé hai mắt tròn to với nụ cười tươi sáng ấy. Giờ cô bé lớn và xinh quá! Hạnh Dung thích làm gì, ăn gì….

Duy Anh không còn nhìn thấy những dòng chữ sau nữa. Nhiều lúc mọi thứ xui xẻo đổ ập lên đầu bạn như một cơn bão nam châm. Nó hút theo vô vàn xui xẻo khác khiến bạn trở nên thật cô đơn lạc long và buồn tủi. Duy Anh không nhắn lại, bỏ dở cuốn nhật kí trên bàn, chui sâu vào chăn. Những kí ức dồn về trong trí óc, những lần ba đứa đi chơi, Duy Anh chở Hạnh Dung trên chiếc xe đạp bé xíu, Đinh Lộc đi song song và luôn quay lại nhìn Hạnh Dung cười rất tươi… Những lần cả lớp đi dã ngoại, Đinh Lộc lôi trong túi ra một cái kẹo mút rất to, thủ riêng cho Hạnh Dung… Những kí ức gập ghềnh kéo về, đôi lúc Duy Anh phải cố gắng lắm để phân biệt được là mình hay Đinh Lộc đã chở Hạnh Dung về nhà, hay mình hay Đinh Lộc hay chính Hạnh Dung đã lao vào giật lại cây kẹo mút của một em bé bị tên béo phị đầu ngõ cướp mất… Trí nhớ nhiều khi phản bội con người. Duy Anh nghĩ đến khối u của mình, lần đầu tiên bật khóc. Cái chăn rung lên nức nở, cảm giác sắp mất đi mọi thứ kể cả cuộc sống của chính mình thật tồi tệ. Cảm giác không thể làm gì cho những người mình yêu thương, không thể giữ lại kể cả yêu thương, rồi sẽ mất đi hơi thở của chính mình thật kinh khủng. Lần đầu tiên Duy Anh khóc nhiều như thế, bỗng có ai đó nâng Duy Anh dậy, áp đầu vào ngực của bà – là mẹ:

-Khóc không phải là một tội lỗi. Trái tim con cứ dao động giữa hai bờ: không được khóc – không được bỏ cuộc. Đến lúc cần khóc thì con quên mất làm thế nào để khóc. Con trai của mẹ, mẹ rất tự hào về con, con nghị lực và cứng rắn. Chỉ được khóc đêm nay thôi nhé, mai chúng ta lại tiếp tục cuộc chiến của riêng hai mẹ con mình.

Duy Anh ngẩng lên, bà khẽ lấy tay xoa dòng nước mắt trên má cậu, mắt bà ngời sáng niềm tin.

Duy Anh cảm thấy trong giây phút ấy, cậu là người hạnh phúc nhất thế giới rộng lớn này. Khi cậu khóc, có người dùng ánh mắt đầy niềm tin, đôi tay đầy nghị lực giúp cậu đứng dậy. Nhiều khi chỉ cần một ánh mắt của ai đó thôi, cũng đủ thắp lại ngọn nến hi vọng tưởng đã tắt trong bạn và làm trái tim bạn thay đổi vì hàng ngàn ngọn nến khác được thắp lên: tin yêu, hạnh phúc, ấm áp…

Duy Anh với tay lấy điện thoại nhắn tin cho Đinh Lộc: “Hạnh Dung là một cô gái yếu đuối, cậu phải chăm sóc và quan tâm cô bé ấy đấy nhé…”

Chở Hạnh Dung đến chỗ lũ trẻ, Duy Anh khẽ hỏi:

-Bà thấy Đinh Lộc thế nào?

-Vẻ ngoài đẹp trai, dễ thương. Bên trong thì tốt bụng và nhiệt tình. Mấy hôm nay, cậu ấy là tâm điểm của lớp mình còn gì. Rất vui tính và đáng yêu.

-Một người như thế mà thích bà thì bà có đồng ý không?

-Sao ông hỏi vậy, tất nhiên là… có rồi.

-Thế thì tôi yên tâm rồi.

-Sao cơ?

-Không có gì.

Hạnh Dung khẽ thở dài, cô không nghĩ là Duy Anh sẽ nói vậy, bằng trực giác của một đứa con gái, Hạnh Dung biết tình cảm Đinh Lộc có chút gì đó đặc biệt với cô. Nhưng chút đặc biệt của tình cảm trong trái tim cô lại dành cho cái tên ngốc đang chở cô mất rồi. Hạnh Dung không biết phải làm sao nữa, mấy tuần nay Duy Anh khác quá. Hay cáu giận và rất khó đoán biết.

Buổi học với lũ trẻ hôm nay thật tồi tệ khi Duy Anh không thể nhớ ra cách giải cho một bài Toán đơn giản. Mất trí nhớ là tác dụng phụ khi phải xạ trị. Cậu đã cố gắng vắt óc mà không thể giải được bài Toán này, thậm chí nhiều lúc không thể nhận biết được mình đang đọc gì… Lũ trẻ hồn nhiên trêu đùa:

-Lêu lêu, anh không giải được bài toán này, lêu lêu.

Hạnh Dung chạy lại:

-Có chuyện gì vậy?

-Anh Duy Anh không giải được bài Toán này chị ạ. Lũ trẻ cười phá lên đầy vui vẻ.

-Sao thế Duy Anh?

Nhìn ánh mắt Hạnh Dung đầy ngạc nhiên, xung quanh lũ trẻ cười ầm ĩ, đầu bỗng nhiên đau như búa bổ và đầy khó chịu, Duy Anh bất ngờ ném cuốn sách xuống đất hét lên:

-Đúng đấy, tôi chỉ được thế thôi, tôi chỉ vô dụng và làm phiền người khác mãi thôi.

Rồi cậu chạy đi lấy xe định về nhà. Hạnh Dung đuổi theo:

-Có chuyện gì vậy Duy Anh, ông sao thế…

Duy Anh gạt Hạnh Dung ra khiến cô mất thăng bằng ngã xuống, lao lên xe, nổ máy, nhìn lại thấy Hạnh Dung ánh mắt đầy thất vọng nhìn mình rưng rưng… Duy Anh phóng xe đi. Những tác dụng phụ của xạ trị bắt đầu hành hạ cậu, lần đầu tiên cậu không nhớ đường đến bệnh viện, còn một ca trị xạ nữa, nhưng giờ không nhớ chính xác là con đường nào dẫn đến nơi đó, đành phải gọi mẹ… Nằm xạ trị, Duy Anh cảm ơn vì cuộc đời đã cho cậu có mẹ, người luôn ủng hộ cậu hết mình, hi sinh tất cả cho cậu. Phút giây ấy, Duy Anh hối hận vô cùng và chỉ ước có một bàn tay có đủ sức mạnh để xóa đi hết những lỗi lầm, những nỗi buồn cậu gây ra cho mẹ, xóa đi nước mắt trên khuôn mặt khắc khổ ấy, bố bỏ đi, giờ nếu Duy Anh bỏ đi nữa, chẳng biết mẹ cậu sẽ ra sao…

Hai ngày rồi Hạnh Dung không liên lạc với Duy Anh, tối qua, Đinh Lộc nhắn tin: “Cậu là con trai kiểu gì vậy? Sao lại để Hạnh Dung lại một mình, cô ấy gọi tớ đến đón về và suốt dọc đường cứ thắc mắc sao cậu lạ thế. Hạnh Dung giận lắm, cậu ấy chờ một lời xin lỗi đấy”. Duy Anh nhắn tin lại: “Nếu cậu thích Hạnh Dung đến thế thì hãy đối xử tốt với cô ấy và đến với cô ấy đi, mặc kệ tôi”.

Ba ngày rồi Duy Anh không đến chỗ lũ trẻ, không đi học, không gặp Hạnh Dung, chỉ ngoan ngoãn lên xe mẹ đèo đến bệnh viện rồi về nhà… như một cái máy vậy. Có những giai đoạn cuộc sống trôi qua tay vô nghĩa và lạc lõng vô cùng.

Mẹ nói ba ngày nữa sẽ mổ và mọi thứ sẽ chấm dứt, mình sẽ khỏi để tiếp tục những ước mơ còn dang dở. Mẹ bảo vì còn một xíu nữa nên mổ để lấy hết khối u ra. Mọi thứ sẽ rất nhanh gọn và tốt đẹp. Nhưng mình biết là không phải như thế. Mình đã gặp bác sĩ, lấy tư cách một đứa con trai đã lớn để nói chuyện như hai người đàn ông. Đợt xạ trị thành công, khối u đang đã gần biết mất hết, nhưng xuất hiện thêm một khối nữa ở bên đỉnh đầu, có thể phẫu thuật được, tuy rất nguy hiểm và rủi ro hậu quả để lại rất cao, khả năng mất trí nhớ là 70%. Nhưng nếu không phẫu thuật lấy ra sớm, thì cũng không thể tiếp tục được lâu. Mẹ khóc rất nhiều, lúc chiều đi qua phòng mẹ, thấy mẹ khóc. Mình không đủ dũng cảm để bước vào, vì mình sợ mình cũng khóc. Khi một người khóc thì phải có người kia đứng vững để có thể ôm người khóc vào ngực mình để họ dựa vào.

Cuộc sống của mình như một bộ phim vậy. Giờ phút này mình cũng không tin nó là sự thật nữa. Mình đã làm mọi cách để tin nó là sự thật, tin nó hiện diện, nhưng không thể cho đến khi mình tự đấm vào đầu. Có đau thật, như vậy là không phải mơ nữa rồi.

Mình đồng ý phẫu thuật, mẹ cũng đồng ý. Mẹ đồng ý nhất định là có lý do. Mất trí nhớ nhưng dù thế nào mình cũng sẽ nhận ra mẹ vì mình yêu mẹ nhất trên đời… Dù hậu quả có thế nào thì mình cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Đôi khi cho chúng ta chọn giữa phần được và mất, ta phải chọn phần mất. Thật khó khăn khi phải lựa chọn, ông trời ơi, ông cũng sẽ chọn như con đúng không? Mình tin quyết định phẫu thuật là đúng đắn, dù có không tỉnh dậy. Nhưng nếu tỉnh dậy mà quên đi Hạnh Dung thì mình sao??? Tình yêu đích thực ở sâu kín trong trái tim có giúp tình yêu quay trở lại để mình nhớ ra đã có một thời mình từng yêu??? NHƯNG NẾU MÌNH KHÔNG VƯỢT QUA ĐƯỢC CA PHẪU THUẬT THÌ SAO?

Mình phải viết một bức thư cho Hạnh Dung.

“Hạnh Dung yêu!

Có lẽ đây là bức thư đầu tiên cũng là cuối cùng tôi viết cho bà. Bà còn nhớ không…”

Viết đến câu cuối, Duy Anh đã thiu thiu ngủ, để mặc gió khẽ chui qua khung cửa sổ vào nghịch ngợm đùa trên những dòng chữ đầy yêu thương, những dòng “I love you” bất tận…

Những phút cuối cùng trước khi bước vào phòng phẫu thuật, Duy Anh thấy mẹ cứng rắn hơn bao giờ hết, đầy niềm tin trong đôi mắt yêu thương ấy. Duy Anh để mẹ lau cho mình những giọt nước mắt không kiềm được. Cảm giác cô đơn trỗi dậy đau đớn. Hạnh Dung không liên lạc và cũng không sang nhà, lúc này đây, bỗng thấy hối hận và cần Hạnh Dung vô cùng.

-Chỉ là một ca phẫu thuật đơn giản thôi con, mai tỉnh dậy, con sẽ bắt đầu lại mọi thứ và có mọi thứ. Nhất định là thế!

-Con yêu mẹ lắm. Đến giờ phút này cũng chỉ có hai mẹ con mình độc chiến! Nhưng con sẽ chiến thắng mẹ ạ.

-Ai nói thế? Giọng Hạnh Dung cất lên đầy mạnh mẽ. Duy Anh nhìn lên, Hạnh Dung đẩy cửa bước vào, giọng đầy cứng rắn:

-Còn có tôi và 23 thành viên của lớp mình nữa. Ông nhìn xem chúng tôi mang gì cho ông này!

23 đứa lục đục kéo vào chật kín căn phòng nhỏ, đứa nào mắt mũi cũng đỏ hoe, thâm quầng, ôm theo ba bình thủy tinh rất to.

-Ba ngày hôm nay bọn tôi đã gấp 1000 con hạc. Nhưng không phải gấp bằng cái giấy bé xíu xíu nhé, Đinh Lộc bảo phải gấp những con hạc thật to, nó sẽ đem nhiều may mắn cho ông. Mỗi con hạc là một điều ước ông vượt qua được cuộc phẫu thuật này. Nhất định ông sẽ chiến thắng.

Cả lớp đứa thì sụt sùi, đứa cố cười thật tươi. Hạnh Dung bước lại:

-Hôm Duy Anh bỏ rơi mình, mình đã thấy rất lạ, Duy Anh chưa bao giờ như thế. Cuối cùng mình phải nói chuyện với bác gái. Mình đã khóc vì hối hận rất nhiều. Ba hôm nay, hàng trăm lần bấm số máy Duy Anh nhưng lại sợ sẽ không kìm được. Đừng trách Hạnh Dung nhé! Mình đã tìm được một Trung tâm nhận cậu bé đánh giày của chúng mình vào học nghề rồi. Cậu bé rất vui, còn hứa sẽ học tập thật chăm chỉ nữa.

Hạnh Dung ôm chặt Duy Anh rồi nói khẽ như cơn gió thoảng:

-Duy Anh phải tỉnh dậy đấy nhé, giữa mình và Đinh Lộc không có chuyện gì cả vì mình vẫn nhớ lời của Duy Anh “đỡ một cái tát cho người mình yêu thì có gì mà phải đau đớn…”, mình thích có Duy Anh ở bên che chở bảo vệ nhưng từ giờ trở đi, Hạnh Dung sẽ không để Duy Anh phải chịu đựng thay mình bất cứ thứ gì nữa vì… I love you.

Cửa phòng phẫu thuật khép lại, hình ảnh đọng lại trong tâm trí mọi người là một Duy Anh cười thật tươi trên chiếc giường trắng toát. Hình ảnh đọng lại trong đầu của Duy Anh là ánh mắt đầy niềm tin của mẹ, nụ cười quyết thắng của Hạnh Dung, cái bắt tay đầy nghị lực của Đinh Lộc… Nhất định Duy Anh phải tỉnh dậy chứ, vì bức thư với con gấu ôm chữ “I love you” còn chưa trao cho Hạnh Dung, vì còn chưa nói hết lời “Con yêu mẹ”, vì còn nhiều thứ để chiến đấu, để cố gắng và để hi vọng…Nhất định Duy Anh sẽ chiến thắng, vì khi những thiên thần đang ôm chặt bạn, ác quỷ sẽ chẳng thể nào vào nhà bạn được. Và vì tình yêu đích thực ở sâu kín trái tím sẽ kéo bạn đến với tình yêu của mình, tình yêu đích thực sẽ giúp bạn tìm lại cuộc sống, niềm tin, hi vọng và cả thứ khó khăn nhất là trí nhớ…

35 giờ sau cuộc phẫu thuật, phòng hồi sức vang lên giọng nói quen thuộc của một cậu con trai đầu trọc:

-Mọi người là ai mà cứ nhìn tôi chằm chằm thế?

Luôn sẵn sàng tặng cậu một cái ôm

Ngôn tình

Luôn sẵn sàng tặng cậu một cái ôm

Đừng ngại để người bạn yêu tựa vào vai bạn. Đừng ngại xuất hiện khi người yêu bạn đang cần. Đừng ngại trở thành điểm tựa. Và đừng ngại ngần làm tất cả cho người mình yêu.

Tôi qua nhà đón Hân. Bao giờ cũng vậy, nó bắt tôi làm tài xế miễn phí mỗi dịp họp lớp, tụ tập hay thậm chí là hẹn hò. Đã vậy, mỗi khi ngồi sau xe nó đều hỏi tôi một câu sến của sến: “Nguyên, tớ ôm cậu được không?” khiến ai cũng nghĩ tôi và nó có “gì gì” đó với nhau. Cho nên mỗi lần bất đắc dĩ phải qua đón nó, tôi đều gắt ầm lên cứ như Hân là kẻ thù từ kiếp nào. Hân có thêm một tật nữa là rất hậu đậu. Đi đâu nó cũng phải chải chuốt cả tiếng, để rồi cuối cùng nó vẫn áo phông, quần jean, tóc ngắn buộc lại bằng một sợi dây chun. Có thế thôi mà lúc nào cũng để tôi chờ.

-Mời tiểu thư lên xe. Muộn cả tiếng rồi đấy cô ạ!

-Khiếp, làm gì trù tớ ghê thế! Tớ vẫn xinh đẹp thế này cơ mà! – Hân vừa cười vừa lên xe, không quên véo tôi một cái – Nguyên này, tớ…

-Stop! Cậu mà nói câu đó nữa tớ sẽ ném cậu ở đây ngay lập tức! – Tôi gào lên đồng thời quay lại đe dọa.

Hân lườm tôi.

-Con trai gì mà điêu. Lại còn ki – bo. Ôm một cái thôi mà!

-Đã bảo không là không. Đừng bắt tớ điên theo cậu chứ!

-Bình thường thôi, cậu hiểu tớ mà. Nhỉ?

-Không! – Tôi lè lưỡi – Chẳng qua là vì nghĩa vụ thôi nhá!

-Nghĩa vụ gì?

-Nghĩa vụ đón cậu. Nếu không thì…

-Thì cậu đã “cắt băng” tớ từ lâu rồi phải không? – Hân giận dỗi.

Tôi bật cười, đúng là trẻ con. Không biết bao giờ Hân mới lớn được.

-Ai bảo thế, tớ luôn tự nguyện đón cậu mà!

Hân mỉm cười.

-Có thế chứ! Bạn tốt nhở!

Cả lớp chỉ chờ mỗi tôi và Hân để xuất phát. Ai cũng la oai oái khi thấy cái mặt tôi đạp xe hùng hục tới. Chưa kịp để tôi giải thích, cả bọn đã nhận chìm tôi trong cơn mưa nước… bọt. Tôi nhìn Hân, sao nó lại có thể yên bình “tám” với lũ vịt giời như thế chứ? Đời thật phũ phàng, cái gì cũng đổ lên đầu mình cả. Hix.

Chúng tôi cắm trại dưới chân núi. Lâu lắm rồi lớp mới họp mặt nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Chúng tôi cùng leo núi, hái sim và hát. Lớp tôi ai cũng thay đổi. Mỗi người theo một cách riêng. Bất ngờ nhất là có những cặp đôi. Như Hoàng với Ngân, ngày xưa bọn nó ghét nhau ghê lắm, cứ hễ đụng mặt là bốp chát. Vậy mà bây giờ đã chính thức công khai tình cảm. Rồi Hùng và Mai Anh, cứ hễ giận nhau là hội bà tám lại xoắn xuýt cả lên. Hằng và Tuân. Kiên và Trang nữa chứ. Buối họp lớp cũng còn hợp duyên cho mấy đứa “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Đúng là tất cả đã thay đổi.

-Chỉ có Hân là vẫn vậy nhỉ? – Lớp trưởng “bà chằn” cầm cốc nước ngồi lại cạnh tôi.

-Hả? – Tôi giật mình vì mải nhìn mấy bông lau trên vách núi.

-Thì Hân đó… – Vân chỉ tay về phía Hân đang vui vẻ hái thêm hoa trà.

-Ừ! Con nhỏ đó lúc nào chả thế! Lãng mạn. Trẻ con.

-Nguyên không thấy gì à?

-Thấy gì là thấy gì?

-Hân có đặc biệt với cậu đó!

-Thôi tớ xin, đừng đoán mò nữa. Ai mà thích nổi nó.

-Nhưng… cậu không thấy là chính cậu cũng luôn quan tâm Hân à?

-Vớ vẩn quá! Tớ đi lên đây một chút!

Tôi đứng dậy, bước lên mấy hòn đá cheo leo trên vách núi. Tôi muốn hái mấy bông lau cho Hân. Chắc nó sẽ vui đến nỗi hét toáng cho mà xem. Chợt tôi nhớ đến câu nói của Vân. Phải rồi, luôn luôn là thế, như một điều hiển nhiên, tôi biết từng sở thích nho nhỏ của Hân và luôn cố gắng làm cho nó vui. Nói cách khác là tôi thật sự quan tâm Hân. Hay đúng là tôi thích nó rồi nhỉ? Một lần nữa, tôi tự nói với mình: “Vớ vẩn quá! Mình và nó là bạn, có gì lạ đâu!” Cầm mấy bông lau trên tay, tôi định đi xuống thì thấy Hân leo lên.

-Đừng lên nữa, tớ xuống bây giờ!

-Ở đó đi, tớ muốn lên! – Hân bướng bỉnh.

Vừa thở phì phò, Hân vừa chỉ cho tôi thấy Ngân và Hoàng đang chụp hình với nhau.

-Lớp mình vui quá! Không ngờ bọn nó ghét nhau thế mà giờ lại thích nhau.

-Thương nhau lắm cắn nhau đau mà!

-Xem ra tớ với cậu cô đơn rồi. Hay mình cũng làm một đôi nhỉ?

-Ừ! – Tôi đùa, đưa bó lau trắng cho Hân.

-Tớ ôm cậu được không? – Hân mỉm cười ẩn ý.

-Không!

Nhưng câu nói của tôi vẫn không nhanh bằng hành động của Hân, vì ngay lập tức nó đã nắm lấy tay tôi. Khoảnh khắc đó bị lũ quỷ lớp tôi chụp được. Chúng nhìn tôi và Hân, vỗ tay rầm rầm. Tôi rút tay ra khỏi tay Hân. Không hiểu sao tự nhiên giận cô bạn mình ghê gớm.

-Hóa ra hai ông bà này… giấu kĩ thế!

Tôi bước qua Kiên, không nói gì.

-Xem này, tình cảm ghê chưa! – Kiên giơ ra trước mặt tôi bức ảnh vừa chụp được.

-Cậu im đi! – Tôi gằn giọng.

Cả lớp bất ngờ trước thái độ của tôi. Chúng nó đều im lặng nhìn tôi bước xuống. Còn Hân, hình như Hân có khóc.

Tôi ngồi yên trong phòng, nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu được phản ứng của mình. Tại sao tôi lại nổi nóng khi bị bắt gặp nắm tay Hân? Tôi chỉ biết lúc đó tim tôi đập nhanh và mặt thì nóng ran, rồi không làm chủ được hành động. Lúc về, Hân không ngồi xe tôi. Vân đưa Hân về nhà trước. Tôi cùng đường nên cũng dừng lại chào Hân. Nó không nói gì, còn tôi thờ ơ ngó qua chỗ khác, chỉ thoáng thấy mắt Hân đỏ hoe. Vân hỏi tôi:

-Cậu làm sao thế?

-Chẳng sao cả! – Tôi đáp gọn rồi vù thẳng về nhà. Cơn gió chiều làm tôi dịu đi. Nhưng không làm tôi quên được những chuyện đã xảy ra. Tôi làm sao thế nhỉ?

Mẹ gõ cửa phòng, đưa điện thoại cho tôi.

-Hân gọi con đấy!

Tôi lạnh lùng tắt máy. Mẹ ngạc nhiên ngồi xuống cạnh tôi.

-Hai đứa có chuyện gì à?

Tôi đã kể chuyện của tôi cho mẹ nghe. Mẹ vốn biết rõ tình bạn của tôi và Hân, cũng là người hiểu tôi nhất. Trong lúc này, chắc chỉ có mẹ mới giải mã được cảm xúc của tôi. Nghe xong, mẹ chỉ cười, nụ cười đầy ẩn ý giống Hân.

-Thực ra con đang sợ đúng không? Con sợ đánh mất tình bạn, nhưng đồng thời cũng có tình cảm đặc biệt với Hân. Phản ứng của con rất bình thường. Nhưng đừng cố giấu cảm xúc của mình, tốt nhất con cứ hành động như con muốn, chàng trai của mẹ ạ!

 

Tôi chẳng biết mình nên làm gì. Mọi điều mẹ nói đều trúng “tim đen” của tôi. Đúng là tôi sợ mất Hân. Nhìn nhấy Hân buồn tôi chỉ muốn ôm cô bạn thật chặt, để cho Hân mượn vai mà khóc. Vậy mà giờ, chính tôi lại đang làm Hân khóc. Tôi thấy mình thật tệ. Song, đôi khi người ta nhận thấy cái sai là một chuyện, còn sửa sai lại là chuyện khác. Cả tuần tôi không nói chuyện với Hân. Hay đúng hơn chỉ có ba ngày tôi cố tình tránh mặt Hân, bốn ngày còn lại Hân không đến lớp. Đến đây tôi mới biết là tôi cần làm một cái gì đó. Chiều chủ nhật, Vân qua nhà tôi, đưa tôi mấy tấm ảnh hôm nọ. Lật qua một lượt, tôi chợt dừng lại ở tấm ảnh Hân nắm tay tôi. Trong ảnh, cô bạn cười rất tươi.

-Đẹp đấy chứ?

-Ừ!

-Thực ra Hân nói cho tớ biết rồi. Nó thích cậu thật đấy. Nhưng nó vẫn không dám nói. Hôm đó thấy phản ứng của cậu như vậy, nó bảo sẽ cố quên cậu. Nguyên ạ, Hân làm gì cũng chỉ mong cậu được vui vẻ thôi.

-Nhưng… tớ cũng… thích Hân mà!

Mặt lớp trưởng rạng rỡ hẳn lên.

-Sao lại nói với tớ? Đi mà nói với nó đi chứ. Mấy ngày nay Hân ở trong bệnh viện ấy, bé Nhi (em gái Hân) bị sốt.

Tôi lấy xe phóng như bay tới bệnh viện. Dù lo lắng nhưng cũng thấy nhẹ lòng. Cuối cùng, tôi đã biết mình nên làm gì rồi. Nhất định cô bạn ngốc phải biết điều này mới được. Hân ngồi bên giường bé Nhi, gương mặt mệt mỏi. Trông cô bạn nhỏ bé và yếu đuối. Lần đầu tiên tôi bắt gặp một Hân không hề mạnh mẽ như tôi vẫn tưởng. Nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hân, tự nhiên mọi lời muốn nói bay đi đâu hết, tôi nghe lòng mình lắng xuống.

-Hân sợ lắm, bé Nhi cứ sốt mãi thế này, Hân chẳng biết làm sao! – Nước mắt Hân chảy dài.

-Đừng lo, bác sĩ sẽ có cách chữa mà. Mùa này sốt cúm là chuyện bình thường.

Tôi cố gắng an ủi, khẽ gạt nước mắt cho Hân. Cô bạn có vẻ dịu đi. Lần đầu tiên tôi thấy mình dịu dàng với Hân đến thế. Vừa lúc ấy, mẹ Hân bước vào.

-Con về đi, mẹ ở đây được rồi. Cháu đưa Hân về giúp bác. Cứ thế này không khéo cả hai chị em đều ốm mất thôi.

***

-Nguyên này!

-Nếu cậu mệt thì cứ ôm tớ đi!

-Cậu có ngại không?

-Chẳng sao đâu! Vì…

Tôi dừng xe lại, phát hiện ra Hân đã tựa vào lưng tôi ngủ từ lúc nào. Tôi vẫn chưa kịp nói điều đặc biệt nhất, chưa kịp nói cả lời xin lỗi nữa.

Trong khi đó ở nhà Hân, được sự đồng tình của mẹ Hân, cả lớp đang tất bật với nến, hoa hồng, ruy băng… nhặng xị. Tại sao ư? Hân và Nguyên là cặp đôi đặc biệt nhất của lớp mà. Thử hỏi đã có ai thân nhau đến thế chưa? À không, phải nói là đã có ai từng thích nhau như vậy chưa? Chúng nó thích nhau mà chẳng đứa nào chịu nói. Nên bốn mươi ba đứa lớp này đành trở thành ông mai bà mối vậy.

Tôi dừng xe bên cổng nhà, quay ra sau định gọi Hân dậy. Nhưng cô bạn đang ngủ rất ngon, tôi không nỡ đánh thức. Gương mặt Hân khi ngủ trông đáng yêu thế! Tôi chỉ muốn véo má cô bạn một cái. Đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc ngố bị gió thổi tung, tôi bỗng thấy tim mình loạn nhịp. Tôi cứ ngồi yên trên xe, chẳng dám cựa mình. Có lẽ mấy ngày nay thức canh bé Nhi nên Hân mệt lắm rồi. Chợt thấy đèn sáng trong nhà, tôi tò mò nhìn vào trong qua kẽ hở của giàn dây leo trước cửa. Đúng lúc ấy, Hân dụi mắt tỉnh dậy.

-Xin lỗi cậu, tớ ngủ quên mất!

-Suỵt! Cậu nhìn kìa! Lũ quỷ này định làm cái gì thế không biết?

Hân ghé sát bên cạnh tôi, nhìn vào trong. Căn nhà đã được tắt bớt đèn đi, rồi sau đó là ánh nến lung linh. Tiếp theo, đèn lại được bật sáng, giọng của lớp trưởng “bà chằn” vang lên.

-Ổn rồi! Nhất định hai đứa này sẽ phải bất ngờ cho mà xem!

-Vậy nghĩa là sao nhỉ? – Hân thì thầm.

-Bọn nó định ghép đôi hai đứa mình!

Tôi và Hân cùng một lúc thốt ra câu đó và cùng quay sang tròn mắt nhìn nhau. Tôi bỗng phì cười.

-Cậu có muốn chuồn khỏi đây không?

-Tất nhiên rồi!

Tôi đạp xe, chở Hân đằng sau như biết bao nhiêu lần khác, miệng vẫn chưa khép lại được. Sao lại có cảnh hài hước đến thế này cơ chứ? Hai chúng tôi đang trốn chạy bữa tiệc được dành riêng cho chính mình.

-Haha…

-Cậu vẫn chưa thôi cười đi à?

-Vui đấy chứ! Tớ cứ tưởng tượng đến cảnh bọn nó ngồi đợi cả đêm không thấy mình về thì…

-Này, cậu muốn đưa tớ cả đêm đi đâu hả?

-Đến một nơi đặc biệt!

Hân thôi tranh luận. Cô bạn tựa nhẹ vào lưng tôi, hát vu vơ một bài hát tiếng Trung nào đó.

… Nhìn bên trái, bên phải rồi trước mặt. Tình yêu phải rẽ vài vòng mới đến. Khi gặp người đó, em sẽ nói gì đây? Người mà em chờ đợi, anh ấy ở nơi xa xôi nào trong tương lai. Em nghe thấy gió thổi đến, từ xe điện ngầm và dòng người đông đúc. Em lặng lẽ đứng xếp hàng với chiếc vé tình yêu nắm chặt trong tay…

Không biết từ lúc nào, tôi thấy miệng mình đã vẽ ra một nụ cười thật tươi. Cảm giác có Hân bên cạnh thật sự vô cùng ấm áp. Dừng lại ở công viên cách nhà không xa, chúng tôi cùng dạo bộ quanh bờ hồ. Trời tối dần, không khí ẩm ướt và hơi lạnh. Tôi vờ tình cờ nắm tay Hân, rồi cứ giữ chẳng chịu buông ra. Hân lúng túng, mặt đỏ bừng lên. Tôi lại càng thấy cô bạn đáng yêu không thể tả.

-Hân này!

-Gì?

-Cậu… có gì muốn nói với tớ không? – Hỏi xong tôi tự gõ vào đầu mình, lẽ ra tôi phải là người nói với Hân mới đúng chứ.

-Ơ… không… không có gì!

-Không có thật sao? – Tôi đang làm cái quái gì vậy nhỉ?

Hân hướng ánh nhìn ra phía mặt hồ xa xăm. Cô bạn im lặng, thả hồn theo cơn gió thoảng qua. Lúc chiều tôi quyết tâm bao nhiêu thì bây giờ tôi bối rối bấy nhiêu. Một câu thôi mà sao khó nói thế?

-Hai người định trốn bọn này đến bao giờ?

-Phải phạt thôi, còn gì là kỉ luật và uy nghiêm của lớp trưởng nữa chứ!

-Bắt cóc cả hai cho tớ!

Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tôi và Hân đã bị bịt mắt lại. Giọng của “lũ quỷ” trong lớp ồn ào cả lên. Khi được mở khăn bịt mắt ra, tôi thấy mình đang đứng trên bãi cỏ của công viên, Hân vẫn đang nắm chặt tay tôi sau phản xạ lúc nãy. Trước mắt chúng tôi là hàng trăm ngọn nến xếp thành hình trái tim cùng với dòng chữ: “Luôn sẵn sàng tặng cậu một cái ôm”. Tôi nhìn Hân, mắt cô bạn long lanh dường như sắp khóc. Tôi dịu dàng lau đi giọt nước vừa kịp thành hình trên khóe mắt Hân.

-Thôi nào! Cậu đúng là trẻ con! Làm thế nào để cậu đừng khóc đây nhỉ?

Nước mắt Hân càng chảy nhiều hơn. Cô bạn nức nở.

-Cậu… Cảm ơn cậu!

Tôi siết chặt tay cô bạn nhỏ, đặt một ngón tay lên miệng Hân.

-Cậu không cần phải nói gì cả. Chỉ cần cậu biết rằng tớ luôn ở bên cậu, luôn lắng nghe cậu, luôn muốn chiều theo mọi sở thích của cậu, luôn luôn nhớ cậu và… luôn sẵn sàng tặng cậu thật nhiều thật nhiều thật nhiều cái ôm. Chỉ thế thôi, đó là tất cả những gì tớ có thể làm cho cậu!

-Ngay bây giờ, tớ muốn… mượn vai cậu… được không?

Tôi để Hân khóc trên vai mình. Những giọt nước mắt của hạnh phúc, tôi biết. Có quá phí thời gian không nhỉ? Khi mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra tình cảm từ trái tim mình? Có quá muộn không nhỉ? Khi mà đến bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn nói ra được điều cần nói? Nhưng hình như tất cả đã không còn quan trọng nữa. Dù sao, cậu vẫn luôn đặc biệt mà! Nhẹ ôm lấy vai Hân, tôi thì thầm.

-Luôn sẵn sàng, thưa tiểu thư!

Đừng ngại để người bạn yêu tựa vào vai bạn. Đừng ngại xuất hiện khi người yêu bạn đang cần. Đừng ngại trở thành điểm tựa. Và đừng ngại ngần làm tất cả cho người mình yêu. Bởi một khi đã yêu, bạn không thể đưa ra quyết định bằng lí trí.

Luôn sẵn sàng, thưa tiểu thư!

Sản phẩm dự án

share

Bầu trời ảm đạm trong những ngày đông lôi kéo sự chú ý của tôi vào 1 người.

Hắn ngồi đó, trên cành cây cô thụ lớn với ánh mắt tập trung về 1 hướng. Tôi biết, hắn đang nhìn tôi. Dù không thể giải thích cho suy nghĩ đó thì tôi cũng chắc chắn hắn đang nhìn mình, không phải là 1 ai khác, trước hoặc sau tôi. Tôi tiến lại gần đó

, phía gốc cây cổ thụ và ngẩng đầu lên tò mò.

– Anh nhìn tôi ?

– Phải

– tại sao?

– Từ lúc nhìn thấy nàng, ánh mắt ta đã không thể rời đi nơi khác.

“Cái gì đây?” tôi cố nén cười với những suy nghĩ về con người này, cách hắn xưng hô như thể chúng tôi đang ở trong 1 bộ phim cổ trang Trung Quốc vậy. Có một thứ gì đó thật điên rồ.

– Anh biết tôi?

– Phải

– Anh là ai? – tôi nghi ngờ hỏi

– Ta là Tiêu Dao

Lần này thì tôi thấy khóe miệng mình đang cong dần lên. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của tên con trai đó, tôi có cảm giác tin những lời hắn nói là sự thật, dù tôi thực sự không biết hắn. Bỗng đâu đó, tôi cảm nhận một màn sương mở ảo ẩn hiện trong tâm trí khiến tôi có cảm giác chán ghét muốn rời đi. Cảm giác đó, nó đã thắng trí tò mò của tôi, làm tôi nhanh chóng muốn đi khỏi sau khi bỏ mặc tên con trai kia với  đống “lời thoại phim ảnh” của hắn.

– Tôi đi trước, nếu gặp chúng ta lại sẽ nói chuyện. – tôi kiếm cớ  bỏ đi dù cho trong đầu đang hét lên là “không bao giờ”. Tôi xoay người và định tiếp tục con đường của mình.

– Khoan đã ! – hắn gọi – ta sẽ đi với nàng.

Nói xong, hắn nhảy xuống khỏi cái cây và đứng ngay cạnh tôi. Tôi ngạc nhiên, thật không biết làm sao hắn có thể trèo lên cái cây cao như thế và khi nhảy xuống thì nhẹ nhàng tựa  như lắp thêm cánh vậy. Dù chứng kiến tận mắt mà tôi vẫn không tin được. Tuy nhiên, một đấu hỏi to đùng khác hiện lên trong đầu tôi khiến tôi hốt hoảng nhảy dựng lên.

– Tại sao?

– Vì người ta chờ đã đến rồi. – hắn đáp như thể sự việc này đã được “hẹn giờ” trước vậy

– Thế thì tại ..Tại sao anh lại đi theo tôi chứ ???

– Nàng đó, người ta chờ là …nàng. – hắn cười, nụ cười chưa 3 phần dịu dàng 7 phần bi thương.

– Cái gì ?  làm sao mà được chứ ! làm sao mà tôi đồng ý được.

– Vì chỉ có ta  mới giúp nàng tìm ra người đó.

– Người nào ? – tôi ngạc nhiên, làm sao hắn biết tôi muốn tìm ai được chứ.

– Khải Uy.

– Ai cơ ? – Tôi ngạc nhiên đến cũng cực,  hắn có thể biết tôi muốn tìm ai mà ngay cả tôi còn không biết ư? .

– Người … nàng yêu – Hắn nói và tôi cảm nhận được 10 phần không cam tâm trong giọng nói đấy, nhưng làm sao lúc đó, tôi có thể để tâm vào chi tiết ấy .

Thật xui xẻo, tôi đúng là gặp mà rồi, không, gặp 1 tên điên mới đúng . Tôi cố gắng kiềm chế, cười lại với hắn và hỏi tiếp 1 cách rất rất đề phòng.

– Làm – sao – anh- biết ?

– Vì ta yêu nàng. – Hắn dịu dàng nhìn tôi

“AAAAA~!!!!! đúng là tên bệnh hoạn, mẹ ơi ~ cứu con đi ” Tôi sởn gai ốc, thầm hét trong lòng,

“CHẠY THÔI !!!!!  “

Cinderella

Ngôn tình

Cinderella


Chapter 1

Once upon a time, there lived near the capital city of a large kingdom a very worthy gentleman and his beautiful and amiable young wife. They loved each other tenderly, and they had not been wedded long before there was a pretty little girl baby in the nursery. For a time, both parents were very happy, but their joy did not last forever. Just as the daughter was growing up into a fair and lovely girl, the mother fell ill and died.
After a while, the father married again. Unhappily, the choice he made this time was not a good one. The lady he married was very rich, but proud and ill-tempered, and she had two grown-up daughters of exactly her own disposition.

Chapter 2

The marriage was no sooner over than the new wife began to be very harsh toward her step-child, whose gentle and loving disposition caused the behavior of her own daughters to appear even more detestable than before. She made her do all the hard work of the house; scrub the floor, polish the grates, answer the door, wait at table, and wash up the plates and dishes.But the poor child would not complain, even to her father, who always showed the most anxious affection for her. She knew how unhappy he, too, was in this second marriage, and how powerless to help her. When her work was done, she would sit for warmth in a corner of the chimney, among the cinders; and for this reason, and to show how much they despised her, the unkind sisters gave her the name of Cinderella.

Chapter 3

One day the two sisters received an invitation to a ball that was to be given at the palace of the King, in honor of his son, the Prince, who had just come of age. An invitation to this ball being a great honor, the sisters were in high glee, and at once began making preparations to appear there in grand style.
This meant a great deal more work for Cinderella. She had to do all the sewing and ironing, to starch and plait the ruffles, to run out three or four times a day to make purchases, and, when the day of the ball came, to help her proud sisters dress, even to the arranging of their hair; for they knew she had excellent taste in all these matters, although they would not deign to admit it openly.
At last the time came to start, and the sisters rode off to the ball, being mean enough at the last moment to taunt Cinderella with not having been invited. The poor girl retired to her dismal kitchen, and could not help weeping as she sat there, thinking over her sisters’ cruelty.
Chapter 4
Suddenly she heard a tap at the door, and when she opened it there walked in an odd-looking little woman, who carried a wand in her hand. She was a Fairy who had been a great friend of Cinderella’s mother while she was alive, and had been chosen as godmother for Cinderella when she was born. After telling Cinderella who she was, she asked her why she had been weeping.
“I–I–should so much have–have liked–” sobbed the broken-hearted girl, but could say no more.
“Do you mean, you would like to go with your sisters?”
“Oh! yes, I should,” cried Cinderella.
“Well, well!” said her godmother, “be a good girl, and you shall go.”
Cinderella soon dried her tears; and when her godmother said, “Fetch me a pumpkin, she ran and got the largest she could find. The Fairy scooped it hollow, touched it with her wand, and immediately changed it into a magnificent carriage.
Then seeing a mouse-trap in which were six live mice, she told Cinderella to open the door of it; and as each mouse ran out, she touched it with her wand; and so got as handsome a team of mouse- colored horses as were ever harnessed together.
Then she made a coachman out of a rat, and six tall footmen out of six lizards from the garden. Another touch from the wand changed Cinderella’s dingy clothing into a beautiful ball-dress, that sparkled with diamonds. Last of all, the Fairy gave her a pair of slippers made of glass, the smallest and prettiest ever seen.

Cinderella was now quite ready. Just as she was stepping into the carriage, the good Fairy said, “Mind, whatever you do, don’t be later than twelve;” and warned her, that if she did not leave in time, her carriage would turn back to a pumpkin, her horses to mice, her coachman to a rat, her footmen to lizards, and her dress to rags.

Chapter 5
There was a great stir at the palace when the splendid carriage drove up, and great was the interest displayed when Cinderella alighted. The Lord High Chamberlain himself escorted her to the ball-room, and introduced her to the Prince, who immediately claimed her hand for the next dance. Cinderella was in a whirl of delight, the envy and admiration of all the ladies and gentlemen. The hours flew all too fast. At supper Cinderella was seated next her sisters, and even conversed with them, they little thinking who she was.
When the hands of the clock pointed to a quarter of twelve, Cinderella, mindful of her godmother’s warning, arose and hastened to her carriage. The Prince hurried after her, expressed his regret that she must leave so soon, and invited her to come to the palace the next evening, when a second ball was to be given.

Chapter 6
The following night the two sisters went again to the ball, and Cinderella’s godmother let her also go; but in a much handsomer dress than before.
The Prince waited for her at the door, at least three-quarters of an hour, and when she arrived, led her into the ball-room. He danced with her every time, and kept by her side the whole evening.

Cinderella was so happy, she entirely forgot her godmother’s warning, and the time had passed so quickly she did not think it was more than eleven when the first stroke of midnight sounded.

She jumped up from her seat by the side of the Prince, rushed across the room, and flew down stairs.

The Prince ran after her; but was too late. The only trace of her was a glass slipper, which had fallen off in her flight. The Prince picked it up, and would not part with it.

Poor Cinderella got home frightened and out of breath. She had none of her finery now, except the other glass slipper.

The Prince made the strictest inquiries, but could get no information from the servants of the palace, or the soldiers on guard. The only person that had passed them, was a poorly clad girl, who certainly could not have been at the ball.

Chapter 7
The next day heralds were sent through all the kingdom, proclaiming that the Prince would marry the lady who could wear the slipper that he had picked up.
The rivalry among the ladies was very great, but as the slipper was a magic shoe, it fitted no one. When the herald called on the two sisters, although they squeezed their feet terribly, they fared no better than the others. When they were quite tired out with trying, Cinderella asked, “May I see if it will fit me?”

The sisters began to laugh and sneer, but the herald said, “Everybody has a right to try.”

Cinderella sat down, and no sooner was the slipper tried, than it fitted like a glove. Then she drew the other slipper form her pocket and put it on, and at that moment the Fairy appeared, and touching Cinderella’s clothes with her wand, made them more splendid than ever. The sisters knew then that she was the beautiful Princess of the ball, and they begged her forgiveness.

Chapter 8
Cinderella soon married the Prince; and afterward, the sisters, whose pride had become subdued, married two noblemen of the Court.

The End

Poor people

share

Poor people

One day, the father of a very wealthy family took his son on a trip to the country with the express purpose of showing him how poor people live. They spent a couple of days and nights on the farm of what would be considered a very poor family. On their return from their trip, the father asked his son, “How was the trip?”

“It was great, Dad.”

“Did you see how poor people live?” the father asked.

“Oh yeah,” said the son.

“So, tell me, what did you learn from the trip?” asked the father.

The son answered:
“I saw that we have one dog and they had four. We have a pool that reaches to the middle of our garden and they have a creek that has no end. We have imported lanterns in our garden and they have the stars at night.
Our patio reaches to the front yard and they have the whole horizon. We have a small piece of land to live on and they have fields that go beyond our sight. We have servants who serve us, but they serve others.
We buy our food, but they grow theirs. We have walls around our property to protect us, they have friends to protect them.”

The boy’s father was speechless.

Then his son added, “Thanks Dad for showing me how poor we are.”

Isn’t perspective a wonderful thing? Makes you wonder what would happen if we all gave thanks for everything we have, instead of worrying about what we don’t have.

Appreciate every single thing you have, especially your friends!
Pass this on to friends and acquaintances and help them refresh their perspective and appreciation.
“Life is too short and friends are too few.”

(collection)

The Dark Candle

share

The Dark Candle

A man had a little daughter- an only and much-beloved child. He lived for her- she was his life. So when she became ill and her illness resisted the efforts of the best obtainable physicians, he became like a man possessed, moving heaven and earth to bring about her restoration to health. His best efforts proved unavailing and the child died. The father was totally inconsolable. He became a bitter recluse, shutting himself away from his many friends and refusing every activity that might restore his poise and bring him back to his normal self. But one night he had a dream.

He was in Heaven, and was witnessing a grand pageant of all the little child angels. They were marching in an apparently endless line past the Great White Throne. Every white-robed angelic child carried a candle. He noticed that one child’s candle was not lighted. Then he saw that the child with the dark candle was his own little girl. Rushing to her, while the pageant faltered, he seized her in his arms, caressed her tenderly, and then asked: “How is it, darling that your candle alone is unlighted?” “Father, they often relight it, but your tears always put it out.”

Just then he awoke from his dream. The lesson was crystal clear, and its effects were immediate. From that hour on he was not a recluse, but mingled freely and cheerfully with his former friends and associates. No longer would his darling’s candle be extinguished by his useless tears.

“For You have delivered my soul from death. Have you not kept my feet from falling, That I may walk before God In the LIGHT of the living?”